Đợi về khuya cả phòng lặng ngủ

Mẹ nhẹ nhàng ngồi dậy vuốt ve con

Mặc người đới gọi con ngoài giá thú

Con vẫn trong tình mẹ vuông tròn


Mẹ làm mẹ mà chưa từng làm vợ

Vẫn xuất cơm tập thể quá đơn sơ

Nửa làm máu, nửa chia ra làm sửa

Hạnh phúc nào bằng san sẻ yêu thương!
 

Ôi nhắc chi những năm dài trống trải

Bao vầng trăng vô nghĩa rụng qua đầu

Tóc hoàng hôn thưa dần theo lược chải

Pháo cưới người như đốt để trêu nhau

 
Mẹ nhớ lại ngày con vừa trứng nước

Người ấy bỏ đi như trốn chạy nợ nần

Thèm trái chua mẹ trùm chăn ăn lén

Sợ mắt người như sợ mũi kim châm


Sinh con ra mẹ vẫn nằm giường một

Có khác chăng là kê lại góc phòng

Ngày nghỉ đẻ phải trừ vào ngày phép

Vuông vải màn làm tả, giăt rồi hong

 
Vài tháng tuổi con đã quen kẻng thức

Mẹ đi làm con lên địu đi theo

Mẹ đào hố trồng cây theo định mức

Lưng mẹ gầy, con ngủ giấc cheo leo!


Ngày lưng mẹ, đêm nằm trên giường mẹ

Mình mẹ lo khi trái gió trở trời

Ngoài giá thú không ngoài lòng thương cảm

Sao người đời ghét bỏ mẹ con tôi?


                                 VƯƠNG TRỌNG
Related poetrys
Em

mai hien di dong da nang

 

mái hiên di động đà nẵng

 

mái hiên di động tại đà nẵng

 

mai hien di dong tai da nang