Đời lính nghe đến nhiều tên lạ
Buồn cười... Sao lại gọi Dốc Cun?
Buột mồm anh nói thành Dốc Cún
Bỗng thấy lòng xao xuyến lạ lùng!
 
Dốc Cun mây nõn là ngang núi
Duyên dáng khăn quàng gió phất bay
Lính đến nơi đây say lặng ngắm
Bồng bềnh cửa kính tắm rừng mây
 
Xe qua đỉnh dốc lòng mát rượi
Mây vờn xanh lại lá nguy trang
Trăng giát rừng xa muôn ánh bạc
Gió lùa khe núi ngát lừng hương
 
Ước gì em cũng đi bên cạnh
Em sẽ cùng anh ngắm Dốc Cun
Ngắm phong lan nở vàng như bướm
Thăm thẳm suối ngàn róc rách tuôn
 
Dừng xe... Hai đứa chạy dung dăng
Đêm. Rừng loang loáng những dòng trăng
 
Đọng giữa ngực em từng giọt sáng
Sương cười lóng lánh mái tóc xoăn
 
Ta sẽ ngồi trên mõm đá cao
Nghe rừng thao thức thở lao xao
Để gió mơm man đùa tinh nghịch
Nâng bổng em và anh lên cao
 
Dốc Cun chẳng để nhiều kỷ niệm
Nhưng lòng cứ thấy mến thương sao!
Có phải cái tên buồn cười ấy
Làm anh nhớ Cún đến nôn nao?
 
Nhớ thương da diết giữa dốc này
Đôi cánh chim trời dẫu quen mây
Quen núi quen sương nhưng không thể
Quen nỗi xa lìa, cảnh chia tay
 
Núi mây hò hẹn ngày quay lại
Bay giữa ban ngày bụi tung bay
Xanh rờn lưng núi trời xanh thẳm
Chốc nữa thôi là . . . tay nắm tay!
Related poetrys
Em

mai hien di dong da nang

 

mái hiên di động đà nẵng

 

mái hiên di động tại đà nẵng

 

mai hien di dong tai da nang